April 08, 2010

Yesterday once more

Cũng phải đến 10 năm trước, khi tôi còn trẻ lắm so với bây giờ, tôi bước vào một quán nhỏ trong khuôn viên trường Bách Khoa. Ngày ấy khu đó còn rất vắng, lúc đấy quán cũng không đông lắm. Có một cây ghi-ta, nhờ cây đàn tôi làm quen với những người bạn mới và chúng tôi đã chơi đàn cho nhau nghe. Mỗi người vài bài, mỗi người vài bài, mỏi tay lại chuyền đàn cho người khác, rồi người khác, cứ thế từ chiều đến tận tối mịt. Bao nhiêu lượt khách đến, bao lượt khách đi, chúng tôi cũng không hay, chúng tôi chỉ biết tất cả chúng tôi vẫn ngồi đấy với cây đàn. Tôi vẫn còn nhớ Estudio Cano mênh mang của Segovia80, Triệu triệu bông hồng thắm thiết của Cương, và cả Romance Bartoli của tôi nữa. Đó là một buổi tối rất vui.

Tối nay, tôi lang thang rẽ vào một quán cũ. Tôi có lần đã ngồi đây đánh đàn và có bạn tôi ngồi nghe, nhưng hôm nay tôi một mình. Tôi lại cầm đàn, tôi lại gặp một người bạn mới. Tôi đánh cổ điển, anh chàng kia hòa tấu. Một lần nữa chúng tôi có buổi nói chuyện bằng tiếng đàn. Yesterday once more!