Một nhà sư, trụ trì một chùa, lại vừa thành lập và làm giám đốc liền lúc 2 công ty, buôn bán chán ngoài chợ, trong chùa chỉ có vài ba tượng Phật, không hương khói, không công đức, ngày rằm mồng một không lễ bái, không cho người lạ vào chùa, mắng chửi đệ tử như điên, suốt ngày đuổi học trò đi, nhưng lại là một Thượng tọa, giảng viên Phật giáo, đồng thời là một nhà khoa học, có bằng sáng chế độc quyền, nếu trong chưởng Kim Dung, cỡ đó phải là một bậc đại cao thủ.
Tôi có cô bạn, cơ duyên nào đấy theo học một khóa tu hay thiền gì đó ở đây, tôi cũng không rõ. Sau 3 tháng, tôi mò lên thăm.
Hạ cái Tôi và luyện chân tâm
Bạn tôi đứng đợi bên trong cái cổng sắt khóa xích. Cánh cổng này luôn khóa, nội bất xuất, ngoại bất nhập, có lệnh của sư ông mới được mở. Cô cũng biết mã khóa nhưng không dám mở vì toàn bộ khuôn viên này đều bị lắp kín camera, đứa nào ra vào thầy biết hết, làm sai thầy chửi chết.Mà thầy thì chửi luôn mồm, đệ tử nào thầy cũng chửi, “tao tao, bay bay” suốt. Hở ra thầy lại đuổi đi, vứt cả quần áo ra vườn.
Thế mà chẳng ai giận, chẳng ai đi, thầy vứt ra thì lại nhặt vào, thầy đuổi thì trốn, hết giận lại ra. Vì thầy bảo: Miệng tao chửi tụi bay nhưng tâm tao không chửi.
Đó là cách của thầy luyện cho đệ tử hạ cái Tôi. Chửi suốt nhưng học trò đông lắm. Rất nhiều đệ tử bỏ hết nhà cửa tới học mấy năm trời ở đây, bao nhiêu người làm quan mỗi năm cũng bỏ nhà tới đây sống cả tháng.
Vào trong này mọi người đều bình đẳng, lớn bé già trẻ to nhỏ gì cũng đều lao động, tập luyện, học pháp như nhau từ 4h sáng đến 8h tối hết.
Sư ông bảo: Mấy tháng nay tụi bay ở đây, không rượu chè, không hút thuốc, có chết không, lao động cả ngày, không ăn thịt chó, ăn chay, có chết không? Sau này ra đời có cần phải rượu chè, thịt chó nữa không?
Sư ông rất ghét nói dối, hay nói: Bay xạo, mà xạo thì không dùng được.
Chắc để cho học trò của mình “dùng được”, sư ông rất chú trọng việc luyện sống chân tâm, nghĩ thế nào thì nói như thế, muốn thế nào thì hành động như thế.
Khi sư ông nhắn bạn tôi hỏi tôi có muốn nghe giảng kinh không, tôi đồng ý ngay.
Tư tưởng Nhập thế
Tôi được nghe giảng về Kinh Hoa Nghiêm, bộ kinh hướng dẫn lộ trình ứng dụng Phật giáo vào cuộc sống, mà bản thân cuộc đời của sư ông vẫn cố gắng đi theo.Là một nhà sư, có tên có tuổi trong giới tu hành, mà lại ra chợ bán hoa lan, buôn bán thương trường, nghe có vẻ rất đối nghịch. Nhưng sư ông lại rất tự hào về việc đó. Vì ông ngộ ra rằng: Làm các việc phàm phu mà vẫn giữ Phật đạo, đó mới thực là tu hành. Có Tu và có Hành.
Hồi ban đầu, khi biết ông đi bán lan, một quan chức trong giáo hội Phật giáo bay vào Sài Gòn, ra chợ tận mắt chứng kiến, hỏi ông: Tại sao là một người tu hành mà lại ra chợ buôn bán?
Ông trả lời: Tại sao đức Phật phải cầm bát đi khắp nơi xin ăn?
Nghe thế, vị sư kia không nói thêm câu nào, chụp cùng ông một bức ảnh kỷ niệm và từ đó không ai thắc mắc việc ông đi bán lan.
Lại có người hỏi, ông buôn bán cả ngày như thế, tu vào lúc nào. Ông trả lời: Đời không Đạo biết gì mà sửa, Đạo không Đời biết sửa với ai.
Đời thì thay đổi từng giờ, phát triển liên tục. Người tu hành muốn cứu nhân độ thế thì phải hiểu nhân, hiểu thế, muốn hiểu thế phải nhập thế, phải đi vào cuộc sống bình thường. Những người chỉ sáng kinh chiều kệ trong chùa sao mà hiểu được.
Tự lợi và Lợi tha
Mấy tháng trước, tôi lên Đà Lạt theo bạn chụp ảnh cưới, tình cờ có quen một Việt kiều Mỹ. Anh nghe nói ở đây có một công ty duy nhất có thể sản xuất được sâm Ngọc Linh. Anh tìm đến để bắt mối xuất sang Mỹ.Lúc về, anh ta đỏ mặt tía tai quát tháo: Công ty gì mà kỳ, giám đốc lại là ông sư, mà cứ đuổi ra ầm ầm, bộ không muốn buôn bán gì hay sao.
Đúng là công ty này không muốn buôn bán gì thật. Sâm ở đây sản xuất bằng phương pháp cấy ghép mô theo bằng sáng chế của sư ông. Sâm làm ra không bán, chỉ đi làm từ thiện.
Sư ông còn một công ty nữa, trồng hoa lan. Dùng công ty lan để nuôi công ty sâm.
Ông quan niệm, Tự lợi và Lợi tha. Bản thân mình phải Có - Tự lợi, thì mới làm lợi được cho cộng đồng - Lợi tha.
Bởi vậy, người tu hành đầu tiên phải tự lo được cho mình, tự thân, tự túc không dựa vào chúng sinh. Trong chùa của ông chẳng hề có hòm công đức.
Ông nghiên cứu, trồng hoa lan để bán lấy tiền. Đầu tiên để ông tự sống. Sau đó, tiền lan và tiền cúng dường của đệ tử, ông không xây nhiều chùa, cất thêm tượng Phật, mà ông nuôi học trò, nuôi công ty sâm làm từ thiện, mở các trung tâm dạy yoga miễn phí, dịch và in kinh sách tặng chùa chiền, tu viện.
Đi ra thương trường, là ông tu theo các bậc trung, tu giữa chợ, “bậc tiểu tu trong chùa, bậc trung tu giữa chợ, bậc đại tu trong triều”.
Bậc đại trong lịch sử Việt Nam chắc chỉ có vài người cỡ như sư Vạn Hạnh, Khuông Việt đạt được.
Cuối buổi, cả lớp xếp bằng ngồi trì chú, miệng nhẩm “Úm ma ni bát mê hồng”. Tôi không thể ngờ, bạn tôi mới 3 tháng trước còn không biết gì, người mảnh mai run rẩy, mà bây giờ nội lực đầy đặn, giọng niệm rền vang tràn ngập gian phòng. Mừng cho cô được đi con đường chính đạo.
Học xong, tất cả kéo nhau xuống bếp ăn. Sư ông cũng ngồi quây quần ăn chung giống như mọi người, tay bốc lạc nhai.
Tôi đến cảm ơn sư ông về bài giảng. Sư ông bảo: Ở đây ăn cơm xong rồi về.
Đã được nghe về chân tâm, tôi chẳng khách khí, ngồi xuống chén liền 3 bát.
Sư ông hỏi: Bay thấy ở đây thế nào?
Tôi nói: Dạ, thoải mái và không kiểu cách.
Sư ông bật cười: Kiểu cách gì, mạnh ai người nấy ăn, mạnh ai người nấy sống, kiểu cách làm cái gì.
Tôi chỉ gặp sư ông và nghe giảng 1 buổi đó. Còn bạn tôi, khóa học chỉ 4 tháng, nhưng cô đã xin ở lại học thêm, chưa biết khi nào về.