Che Guevara
Tớ cũng có cảm tình với Che Guevara. Vì sếp tớ ngày xưa bảo, đấy là biểu tượng của sự nổi loạn, rồi bác ấy xách xe máy chạy dọc Nam Mỹ và còn là người Achentina nữa (đồng hương với tango).
Bác ấy có bức ảnh chân dung cực đẹp, được in khắp nơi, trông phong trần và cương nghị vô cùng.
Chạy xe về, bác ấy viết quyển Nhật ký xe máy, cũng nổi tiếng lắm.
Sau khi đọc xong, tự nhiên tớ thấy băn khoăn, biểu tượng gì mà lại nhạt nhẽo thế này.
Đi tìm hiểu kỹ, hóa ra bác ấy nhạt nhẽo thật. Bác lên biểu tượng là nhờ công tô vẽ của bác Phi Đen và mấy bác cánh tả chống Mỹ cuồng ở Pháp.
Chưa kể cái Hành trình xe máy của bác ấy 8.000km, bác cháu chỉ chạy xe có hơn 2.500, bằng chuyến xuyên Việt, còn lại là đi ô tô. Thế mà vẫn gọi là “xe máy”, như thật.
Người ta hay dẫn cái câu nói của bác trước khi chết: Bắn đi, đồ hèn, bọn mày chỉ giết được một con người.
Nhưng mà lúc bác bị bắt và bị bắn, chỉ có Mỹ với Bolivia, chả có ai khác. Mà bọn đấy bảo, lúc ấy bác đói nhăn, giơ cả xương sườn, mồm xin tha mạng:
- Đừng bắn, tôi là Che Guevara, còn sống có giá hơn chết.
Chả biết câu “bắn đi” ai bảo thế.
Bác thân là thủ lĩnh quân du kích Cuba, mà tìm mãi không ra tài liệu gì nói về các trận đánh, chiến công cụ thể về quân sự của bác. Chỉ có mấy cái nói bác thắng đúng 1 trận nhỏ nhỏ duy nhất ở Santa Clara. Ai tìm ra thêm tài liệu gì cho tớ tham khảo với nhé.
Bác làm du kích, trốn chui trốn nhủi trong rừng nhiều nên khoái Việt Nam lắm. Bác tuyên bố: Chúng ta cần 2, 3, và nhiều Việt Nam hơn nữa.
Chắc hồi làm du kích ít được đánh nhau, nên khi cách mạng Cuba thành công, bác trở nên cuồng bắn giết. Làm giám đốc nhà tù một mẩu thời gian, bác đã cho tử hình cả trăm người, tất nhiên là chả cần xét xử gì hết. Bác bảo:
- Đây là cách mạng. Chúng ta không dùng các phương pháp tư sản. Bằng chứng chỉ là phụ. Chúng ta hành động bằng niềm tin.
Bằng cái niềm tin ấy, nhiều lúc bác đích thân ra tay bóp cò. Bác ghi cả vào nhật ký của mình:
- Tôi nã viên đạn 0.32 vào bán cầu phải của não bộ y, và viên đạn bay ra từ bên thái dương trái. Y ngắc ngoải rồi gục xuống chết ngay.
Có vẻ vẫn chưa đủ độ phê, bác còn muốn chơi cả vũ khí hạt nhân. Vụ khủng hoảng tên lửa Cuba, lúc Liên Xô rút về, cả thế giới thở phào vì tránh được nguy cơ chiến tranh hạt nhân. Riêng bác làu bàu: Mẹ kiếp, chả phải tay ông, ông bấm nút luôn.
Máu hơn, bác muốn xuất khẩu “du kích” ra khắp thế giới. Bác liền bỏ Cuba lên đường, đi Congo, và thua be bét.
Không nản, bác đi tiếp sang Bolivia. Lúc này, Cuba chán rồi, cóc thèm hỗ trợ cho bác nữa, thế là bác đói nhăn, ăn hết cả lừa ngựa chở vũ khí, cuối cùng là bị xích.
Lúc này, để tuyên truyền, Cuba liền tung bác lên thành người anh hùng giải phóng dân tộc, chống đế quốc. Bức chân dung rất đẹp của bác được in khắp nơi, nhất là không mất phí tác quyền, vì tác giả nó cho không, tạo nên một biểu tượng cách mạng lãng mạn, lan truyền rất mạnh trong mấy bác ghét Mỹ.
Bây giờ, mấy người nổi nổi mà thần tượng Che ở Tây, đa phần là ít học với hành xử hạ lưu, như kiểu Maradona với Mike Tyson. Tìm mãi chưa thấy ai thượng lưu, trí thức mà thích Che cả. Các bạn biết ai thì cho tớ biết với nhé.
Còn lại, như ở Nhật chẳng hạn, người ta lấy luôn hình bác Che làm cảnh báo nguy hại khi hút thuốc, giống kiểu răng vàng mồm hôi trên mấy bao thuốc ở Việt Nam ấy.
Vì cuối cùng, bản chất bác Che chỉ là một kẻ hung hăng, máu lạnh, giết người không tanh tay chứ chẳng có công trạng gì để đáng nổi loạn và tự do như tuyên truyền, ngoại trừ đẹp trai, hút xì gà xịn và chụp ảnh lừa tình.
À, nhân nói về ảnh. Bác Che chụp lúc nào cũng nghiêng nghiêng đầu, rất có dáng.
Thực ra là bác cháu bị điếc 1 tai, nên lúc nào cũng phải vênh vênh 1 bên để hóng hớt, chẳng may lại thành hình đẹp mới chết. Không tin cứ nhìn các ảnh mà xem, lúc nào chả vểnh tai trái lên.