Này mùa xuân ơi đến mau đây…
Đó là bài hát của Mozart thôi, chứ tôi là tôi ghét nhất mùa xuân, một cái mùa ẩm, ẩm đến bực mình, lại thêm mưa dầm gió bấc mà những người lạc quan vẫn gọi là cái “mưa xuân” ấy, trong thơ Nguyễn Bính thì hay
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay…
Nhưng cái mưa xuân thật thì tôi chẳng thích một chút nào. Thế nhưng mùa xuân lại có rất nhiều bài hát hay. Từ Mùa chim én bay trong trẻo đến Tình ca mùa xuân ngọt ngào, một Bến xuân mơ màng hay một Mùa xuân đầu tiên không thể hay hơn. Mà tại sao cái mùa ẩm xì xì, sờ đâu cũng thấy ướt như vậy mà lại có thể trở nên nên thơ đến thế nhỉ
Khi gió đồng ngát hương, rợp trời chim én liệng
Cây nẩy đầy chồi xanh, mây trắng bay yên lành
Nhắc đến các bài hát mùa xuân thì không thể không nhắc đến Mùa xuân đầu tiên của Văn Cao được. Một bài valse trong sáng, tươi tắn nhưng lại phảng phất buồn xót xa
Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường, mùa vui nay đã về
...
Từ đây người biết quê người
Từ đây người biết thương người
Từ đây người biết yêu người
...
Một trưa nắng thôi hôm nay mênh mông
Đối với tôi, nhạc Văn Cao cũng giống như tango, ngoài kĩ thuật và tài năng, người ca sĩ cần phải có một độ chin chắn, một chiều sâu nhất định mới có thể hát được Văn Cao, có lẽ cô ca sĩ trẻ Thanh Thúy là một ngoại lệ thú vị.
Cũng là điệu valse nhưng Tình ca mùa xuân lại ngọt ngào như một lời tỏ tình của đôi lứa
Em ơi em, mùa xuân đã về trên cành lá
Tiếng chim kêu ngọt quá cho trời xanh xanh thẳm
Ngọt ngào như chất Huế người ta vẫn gán cho Trần Hoàn ấy
Và chúng mình yêu nhau bắt đầu từ độ ấy…
Thế rồi
Mùa xuân rồi đi qua, cơn mưa hè hối hả
Mùa hè, mùa hoa phượng, mùa thi, mùa hoa đỏ, màu hoa như lửa cháy khát khao, một thời trai trẻ của một đời người
Anh mải mê về một màu mây xa
Cánh buồm bay về một thời đã qua
Em thầm hát một câu thơ cũ
Về một thời thiếu nữ say mê
...
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
Như nuối tiếc một thời trai trẻ
Ai trong số chúng ta chả đôi lần nuối tiếc một thời trai trẻ…
Lạnh lùng sương rơi heo may
Buồn ngơ ngác bóng chim bay
Mây tím giăng sầu đó đây
Mùa thu vốn rất được các văn nghệ sĩ ưu ái, văn thơ nhạc họa về mùa thu thì nhiều vô kể.
Một Thu ca mang âm hưởng thơ Đường và kịch tính của Tango
Ngày đi chiều mang sầu tới
Làn sương chiều thu lả lơi
Tiếng mưa rơi đều trên lối
...
Rung chi cành hoa lá
Khi tà dương đã khuất non xa
Một Thu vàng tươi như trong tranh
Chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa Thu về, tơ vàng vương vương
...
Lòng xa xôi và sầu mênh mông.
Có nghe lá vàng não nề rơi không
...
Mùa Thu vàng tới là mùa lá vàng rơi
Và lá vàng rơi, khi tình Thu vừa khơi
...
Chiều hôm nay trời nhiều mây vương
Có mùa Thu Vàng bao nhiêu là hương
Một bài Thơ tình cuối mùa thu dịu dàng mơ mộng của nữ sĩ Xuân Quỳnh
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
...
Chỉ còn anh và em
Cùng mùa thu ở lại
Và Đâu phải bởi mùa thu se sắt như chính mùa thu vậy
Em ru gì lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giống tố
Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
Câu hát ngân lên bỗng tắt nữa chừng
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu
Một cuộc đời đam mê bao giờ chả là một đời đầy giông tố?
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng…
Mùa đông.
--------------------------
- Mùa xuân đầu tiên – Văn Cao – Thanh Thúy
- Tình ca mùa xuân - Trần Hoàn & Nguyễn Loan - Trọng Tấn & Thanh Hoa
- Thời hoa đỏ - Nguyễn Đình Bảng & Thanh Tùng - Lệ Thu
- Thu ca - Phạm Mạnh Cương – Khánh Ly
- Thu vàng – Cung Tiến - Hồng Nhung
- Thơ tình cuối mùa thu – Phan Huỳnh Điểu & Xuân Quỳnh - Đức Long
- Đâu phải bởi mùa thu – Phú Quang & Giáng Vân - Mỹ Linh
- Nỗi nhớ mùa đông – Phú Quang & Thảo Phương - Ngọc Tân