August 23, 2016

Cinema Paradiso



Có 2 bộ phim, mà đối với tôi, phim làm nền cho nhạc chứ không phải nhạc nền cho phim, đó là Cinema ParadisoBao giờ cho đến tháng Mười.

Mỗi lần xem Cinema Paradiso với tôi là một lần thưởng thức một bản nhạc, một bản nhạc đầy hoài niệm, về thời thơ ấu, thời trai trẻ, về niềm đam mê, về tình yêu, trong trẻo, mộc mạc, giản dị và buồn.

Có một sáng mùng 1 đầu năm, tôi mở nhạc Cinema Paradiso. Bố tôi bảo, đầu năm không nên nghe bản nhạc buồn thế. Tôi nói, đây là bài hát nhớ về tuổi thơ, đâu có buồn. Bố tôi bảo, nhớ về tuổi thơ bao giờ cũng buồn, bởi vì tuổi thơ bao giờ cũng đẹp.

Đúng thế, Cinema Paradiso buồn nhưng rất đẹp. Phim không có quá cao trào, không thắt mở, không kịch tính. Cả bộ phim êm đềm trôi đi trong tiếng nhạc. Những vui buồn, những chia ly, những đam mê, những tình cảm, tất cả đều có âm nhạc.

Cả Soundtrack của bộ phim quanh đi quẩn lại chỉ có vài chủ đề chính, chủ đề Rạp hát, Tuổi trẻ, và Tình yêu. Các giai điệu chủ đề xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần trong suốt bộ phim. Nhưng những lần xuất hiện là một cảm giác thân thuộc như gặp lại một người thân chứ không hề nhàm chán.

Chủ đề Tình yêu có lẽ được nhiều người thích nhất, nhất là Perlman lại còn kéo violin cực hay nữa. Nhưng tôi lại thích nhất chủ đề Manhood. Cảnh chàng trai buồn bã đi về trong đêm giao thừa, dưới bầu trời đầy pháo hoa, sau khi đứng dưới cửa sổ nhà cô gái 100 đêm mà không được đáp lại, cùng với tiếng nhạc Manhood, tôi thấy đẹp, buồn da diết nhưng trong lành và chân thật.

Tôi dám cá rằng, những ai đã từng có một tuổi thơ mê say, một tình yêu trai trẻ, khi xem đến cuối bộ phim, họ có thể ngồi mãi, ngồi mãi xem cái đoạn kết trong tiếng nhạc chủ đề Tình yêu với chỉ 1 cảnh hôn nhau cắt từ các bộ phim cũ, bởi nó quá ấm áp, tình cảm và thân thuộc.