Kìa trống kia đã nổi
Cờ đỏ đà phất xong
Cờ đỏ đà phất xong
Bỏ lại tất cả đồ đạc ở lại Đà Nẵng, chỉ cầm theo quyển bản đồ, tôi nhảy lên xe, men theo bờ biển xuống phía nam. Trời nắng chang chang nhưng gió biển thổi mát rượi. Định bụng trên đường sẽ ghé chùa Non Nước rồi mới vào Hội An. Gió lồng lộng, giật mình nhìn lên đã thấy Hội An ngay trước mặt.
Bỡ ngỡ, rụt rè tôi bước vào trung tâm du lịch Hội An. Bất chợt nhìn thấy một tập Tiếu ngạo giang hồ trên mặt bàn, 2 chữ Kim Dung đập ngay vào mắt, một cảm giác thân thuộc từ đâu bỗng ùa về, hào khí giang hồ lại nổi lên, xua tan cái bơ vơ chợt có lúc bước chân vào Hội An nhìn từng đoàn người đi du lịch bên nhau.
Hội quán Phúc Kiến, tôi bật cười thầm nghĩ, không biết nhà họ Lâm có từng qua đây không, không biết có ai hát khúc dân ca Chị em lên núi hái chè ở đây không, không biết cô bạn tôi có còn nhớ chút gì nơi này không...
Nhìn chiếc thuyền trong hội quán, tôi khâm phục những con người hàng trăm năm trước đã giương buồm, đè sóng vượt biển đến nơi đây để lại 1 thương cảng hòa trộn bao nền văn hóa một thời sầm uất nay đã trở nên u hoài. Trời về chiều, tôi ra bờ sông, ngồi trên kè đá ngắm cánh diều trên bầu trời Hội An, trời hiu hiu gió.
Kìa trống đã nổi, phố phường đã im tiếng, sông Hoài đã lên đèn. Từng hàng đèn lồng đỏ soi bóng huyền ảo trên mặt sông, người nắm tay nhau thả bộ trong ánh đèn lung linh, mùi hương trầm lan tỏa.
Mình mặc áo lụa, chân đi hài mềm, người cầm chòi múa tay xoay mình một vòng duyên dáng:
“Kìa trống kia đã nổi”Cô gái đáp lời:
“Cờ đỏ đà...a... phất xong”Cả 2 cùng cất tiếng:
“Mời bà con cô bác vào sân bài chòi”Đèn lồng đỏ treo xung quanh, tỏa ánh sáng châu vào sân bài chòi.
“Lẳng lặng mà nghe mà tôi hô, tôi hô mà quân bài”Hai giọng ca Quảng nhịp nhàng đối nhau:
“Có ngạnh có ngà
“là cái anh tứ tượng”Người lính hiệu giơ cao quân bài tứ tượng trịnh trọng đi vòng quanh sân, tôi vẫy rối rít là bài có quân tứ tượng để nhận 1 lá cờ, ai có 3 lá cờ sẽ là người thắng. Trên kia, người cầm chòi lại tiếp tục, tất cả mọi người gõ nhịp lá bài mà hát theo.
“Tứ tượng đã ra tôi nay mà rút tiếp, rút tiếp là quân bài...”
...Cờ đỏ đã về tay tôi, tôi là người thắng ván này!!!!
“Trong ngọc trắng ngà
“rõ cô bạch tuyết...”
Những lá bài lại được phát ra, một ván mới lại bắt đầu...
Cầm chiếc đèn lồng phần thưởng trên tay, tôi thả bộ dọc bờ sông Hoài, sông Hoài đã bắt đầu đi ngủ, lác đác chỉ còn vài ánh đèn bên bến sông tối om. Những cây đèn dầu từ quán cà phê ngủ muộn tỏa ra một mùi thơm dìu dịu. Tạm biệt Hội An.
Hội An, ngày 08 tháng 7, 2009