“Anh đi 1 mình à? Bạn anh đâu? Sao anh lại đi 1 mình? Sao anh không rủ bạn anh đi...”
Tôi không biết giải thích với cô gái trẻ ấy thế nào, rằng đó cũng là một cảm giác hay đấy chứ, một mình đến một nơi xa lạ, không ai đưa đón, không ai đồng hành, nhất là khi về chiều, một nỗi lẻ loi, buồn buồn man mác.
Tôi kéo vali ra cột cờ Phú Văn Lâu. Bầu trời rợp cánh diều muôn sắc trong ráng chiều đỏ quạnh phía sau Ngọ Môn. Tôi cũng mua 1 con diều, màu đỏ. Quăng vali giữa quảng trường, tôi chạy ngược chạy xuôi, tung tăng khắp quảng trường kéo diều lên. Diều tôi cũng lên, lên cao ra phết.
Trăng sáng vằng vặc, cưỡi con xe phân khối lớn, tôi và anh bạn tango Huế phi vun vút trên con đường rừng vắng lặng. Trà đình nằm ở ven đô.
Quán vắng, chỉ có 2 chúng tôi. Ngọn đèn lồng đỏ lơ lửng rọi ánh sáng mờ xuống chính giữa bàn trà.
Cô gái trẻ nửa ngồi nửa quỳ trên sập, hai tay bưng ấm trà nhỏ từ tốn rót xuống chiếc chén tống:
- “Dạ, trà Vũ Di này rất ngon, quán chúng em cũng lấy tên là Vũ Di đấy ạ”
- “Đúng rồi, Vũ Di còn là tên 1 ngọn núi có trà ngon nổi tiếng ở Trung Quốc nữa, em có biết Trảm Mã trà không?”
- “Dạ, anh nói em nghe” - cô nhấc chiếc chén tống từ từ rót vào chén quân.
- “Ở trên đỉnh núi cao hiểm trở, có loại trà ngon nhưng khó hái, người ta mới thả con ngựa lên cho nó ăn trà. Xuống núi, người ta lập tức chém con ngựa để lấy lá trà ra nên trà đó được gọi là Trảm Mã trà”
- “Dạ, truyền thuyết đó đẹp thiệt anh à...” - cô chuyên thêm nước vào ấm trà "nhưng cũng tàn nhẫn thiệt... anh à"
Đêm nay, chỉ có ánh đèn lồng ngôi trà đình chúng tôi sáng cùng với trăng.
Huế, ngày 09 tháng 7, 2009