October 10, 2009

Sách: Hải tặc ma cà rồng


Chiều qua, khi tập tễnh bước ngang hàng sách phố Đinh Lễ, tôi bỗng liếc được 2 chữ “Hải tặc”, tất nhiên là tôi lại không kiềm nổi lòng mình. Cuốn Hải Tặc Ma Cà Rồng (Vampirates) bìa in hình một con tàu ma căng buồm đen ngòm và chiếc đầu lâu xương chéo truyền thống. Biển cả lại nổi sóng, những bài ca cướp biển, những con tàu buồm và thuyền trưởng, những trận chiến, đại bác nổ, áp mạn, phi sang tàu đối phương gươm đao vung vẩy và một đời hải tặc tự do phóng khoáng, “tuy ngắn mà vui”.

“Bart hú lên cười:
Cảm ơn bồ. Mình mới hai mươi hai thôi! Nhưng mình nghĩ là đã sống khá đủ. Ba mươi? Bạn ơi, nếu thấy được sinh nhật thứ ba mươi của mình, tôi sẽ là người quá may mắn. Mình tin chắc sẽ bị một cướp biển khát máu lụi cho một đao.
Nhìn Bart mồi điếu thuốc thứ hai, Connor nghĩ: Hình như anh ta tỉnh queo trước viễn cảnh đó.
Nghề cướp biển là lấy tất cả những gì mình muốn khi mà mình muốn. Đời là một cuộc phiêu lưu, đúng không? Ít ra cũng nên là thế. Tôi không bao giờ có thể là một người sống trên đất liền, giam mình trong văn phòng giữa bốn bức tường.

Connor đưa mắt nhìn quanh khoang phòng bé tí xíu. Bart nói ngay:
Ồ, đúng. Nơi này hơi tù túng. Nhưng tôi không sống ở đây. Tôi sống ngoài kia. Biển cả là văn phòng. Đảo và đá ngầm là những vách tường duy nhất bao quanh tôi. Có thể tôi phải làm việc cật lực hơn cái gã cạnh tôi hay cái gã cạnh cái gã cạnh tôi để có miếng ăn bỏ bụng, nhưng tôi là một người tự do trong phương diện mà họ sẽ không bao giờ biết. Và... Cậu biết không?

Bart quay nhìn Connor, hai mắt sáng rực: Này bồ, khi một lưỡi kiếm đâm xuyên qua tôi, tôi sẽ sẵn sàng. Vì trong hai mươi hai năm, tôi đã sống nhiều hơn hầu hết những gã sống cả một đời.”

Đó là cuộc nói chuyện giữa Connor - người mới được tàu hải tặc vớt lên sau 1 vụ đắm tàu - và anh chàng cướp biển Bart. Và đây là thuyền trưởng của con tàu hải tặc Diablo:
“Thuyền trưởng Wrathe cười rạng rỡ:
Luật duy nhất là... không có luật. Tất cả đều là yếu tố bất ngờ. Hành động bất thình lình. Một thuyền trưởng cướp biển nổi tiếng ngày xưa đã từng nói: Đời cướp biển tuy ngắn mà vui. A, ta hoan hỉ mà nói rằng, đời ta rất vui, tuy không quá ngắn. Hãy uống mừng cho điều đó!
Một đời tuy ngắn mà vui. Những kẻ như cô Li, những kẻ chỉ học tất cả những chuyện đó qua sách vở. Họ tự trói mình vào luật lệ, qui tắc và những bộ máy hành chính nhỏ nhen, vụn vặt. Nhưng cướp biển không giống thế. Cướp biển là bản năng, cơ hội và phải ném mình vào nguy hiểm vì anh em. Tại đây, chúng ta đều là anh em. Phải thấy đó là một vinh dự, con trai ạ. Vinh dự của một cướp biển. Nếu đem những gì cướp được về nhà, ừm, vì sao phải nhăn mặt đắn đo. Chúng chỉ là đồ vật. Những bức tranh, những pho tượng, những con voi mạ vàng, tất cả chỉ là những đồ vật. Tuần trước chúng thuộc về thống đốc. Bây giờ chúng là của ta. Hết chuyện.”

3 giờ sáng, tôi chợt phát hiện ra tôi đang đọc chỉ là tập 1, Quỷ dữ đại dương, trong bộ truyện dài tập Hải tặc ma cà rồng mà thôi. Kiểu này nhất định hôm nay lại phải ra Đinh Lễ xem đã có tập 2 hay chưa (và cả các tập còn lại nữa).