January 19, 2015

Koh Kong, 1/1/2015


Điểm tập trung là ở Phan Văn Hớn. Tôi đọc địa chỉ và nhảy lên xe ôm. Ông xe ôm gật đầu lia lịa, phóng đi luôn, được một lát phanh kít xe lại ngoắc người đi đường: “Cậu, cậu, đường Phan Hảo Hớn ở đâu nhỉ?”. Thế là tôi đến chỗ hẹn chậm mất 1 tiếng đồng hồ.

Đến nơi tôi chỉ kịp nhảy lên xe và cả đoàn lên đường. Tôi ngồi sau chiếc Exiter của Thiên Thanh. Tên là Thiên Thanh nhưng mà tôi nhìn chả thấy tí “thanh” nào, người to đùng ngồi gần hết yên xe.

Thiên Thanh vuốt vuốt cái xe “Em cưng nó lắm”. Nói rồi, nó lách lách qua mấy cái xe rồi bỗng tít vụt lên 90km/h, phi như bay trên đường, 10 phút sau hạ tốc độ, khà một câu khoan khoái “phóng nhanh thật là đã!”.

Trong đoàn có một chiếc 67. Thắng Cò người lêu đêu, khẳng khiu đúng như cái cổ cò, “Xe tôi yếu lắm, có 50 phân khối thôi, toàn đi cuối đoàn không à”. Nhưng tôi chả thấy nó yếu tí nào, chấp hết mọi người chạy nhanh chạy chậm, lên dốc hay xuống đèo, nó vẫn phạch phạch bám sát ngay đuôi đoàn.

Cái xe bé tí, mà Thắng Cò chất lên đủ thứ lỉnh kỉnh, lều bạt, giáp tay giáp chân, thêm cả một cô vợ xinh xinh nữa. Hai vợ chồng, quần áo, đồ đạc trên xe xanh đỏ tím vàng như một gánh xiếc, từ xa đã không lẫn được vào đâu trên đường. Nhìn hai vợ chồng lắc lư, phăm phăm đuổi theo đoàn, tôi thấy giống hệt như phim Ai xuôi vạn lý, có chiếc 67 vượt đèo Hải Vân theo tàu Thống Nhất đi ra Bắc.

Đêm hôm đó chúng tôi dựng lều nghỉ tại Tràm Chim, Đồng Tháp.


Tôi chưa bao giờ đi cùng với đoàn nào mà lắm “đồ chơi” như đoàn này. Nào võng, nào lều, nào bếp, nào nồi, nào dao, nào đèn, nào quạt, nào bơm rồi thậm chí cả cưa. Trong nháy mắt võng đã mắc, lều đã dựng. Cả bọn ra ngoài ngồi thi gan với muỗi, nấu mì chờ năm mới. Năm mới vừa đến là cả bọn chui vào lều ngủ.

Ngủ chưa kịp say thì công an mò tới, xe ầm ầm, đèn pha rọi thẳng vào lều, “Ở đâu đến đây, tất cả ra ngoài”.

Lồm cồm bò ra. Ông trưởng đoàn Saba vừa thò mặt đã thấy tay công an nói “người quen” rồi tất cả lại phóng luôn đi mất, chẳng giấy tờ gì.

Chợp mắt cái nữa lại một xe phóng tới, tần ngần đứng cạnh mấy căn lều. Hùng Bộ đội một mình ngủ một võng thì thào “nằm im, nằm im, nó không biết có em nằm đây”.

“Khách” cứ viếng thăm như thế cả đêm cho đến 5h sáng, cả bọn lục tục dậy, lạnh run người. Ở ngoài Bắc, tôi cứ nghĩ miền Nam lúc nào cũng ấm, ai dè ngủ đêm trong lều lạnh gần chết.

Ngày 1/1/2015, chúng tôi qua phà Tân Châu, qua những ngôi làng Hồi giáo của người Chăm, chạy dọc kênh Vĩnh Tế về Hà Tiên. Đây là lần đầu tiên tôi đến kênh Vĩnh Tế mà không ghé qua chào Thoại Ngọc Hầu, người đào kênh Vĩnh Tế.

Con kênh chiến lược một thời thẳng tắp gần 90km, đào bằng sức người hết 5 năm vào tay bọn này chỉ mất hơn 2 tiếng là đi hết. Cả bọn chạy thẳng ra cửa khẩu Xà Xía sang Campuchia.


Campuchia không phải là nước tham nhũng đứng đầu nhưng hải quan Cam thì ăn tiền trắng trợn số 1. Không nhét 1-2$ vào hộ chiếu thì cứ đứng đó, đừng hòng thông quan.

Đặt chân ra “nước ngoài” đã 2h chiều. Trong lúc cả bọn vào quán ăn trưa thì ông Saba vật con Minsk ra chỉnh lại côn giữa trời nắng, “bọn mày cứ ăn đi, xe thế này tao nuốt không vô”.

Vật lên vật xuống một lúc, Thắng cò nhảy vào, “Để Cò, Cò ngồi nghĩ từ nãy Cò hiểu rồi”.

Hùng bộ đội rung đùi ngồi trên con cào cào của hắn, “các ông cứ làm bài của các ông đi, khi nào hết thì đến bài của tôi”.

Hùng bộ đội đi một mình một xe, nhất quyết không chở ai, kể cả vợ. Mấy lần vợ đòi đi theo không chối được, hắn cứ nhè ổ gà mà phi, vài chuyến là vợ hết đòi. Làm về kiến trúc nhưng hắn lại mê động cơ, suốt ngày chỉ thấy kể về chiến tích “dọn máy” xe vụn đi được Tây Bắc. Hắn thân thiện với tất cả mọi người, ai cũng nói chuyện rất nhanh được, thỉnh thoảng lại cất giọng hát. Tôi nghe giọng hắn tròn vành, rõ âm, kỹ thuật rất bài bản, hóa ra hắn có chân trong các ca đoàn Nhà thờ, lại còn đang học làm ca trưởng, thảo nào.

Cả bọn ăn xong rồi mà Saba với Thắng Cò vẫn đang nhịn đói đánh vật với con Minsk, mồ hôi nhễ nhại, chân tay dầu máy đen xì.

“Các ông xong chưa, đến bài của tôi”, đến lượt Hùng bộ đội, “tôi có 3 bài, đảm bảo chạy”. “Để Cò, Cò vừa ăn Cò thông minh lên rồi”,... Các loại “bài” được thi triển nhưng 6h chiều vẫn phải lắp xe vào chạy tạm vì còn gần 300km nữa để sáng mai kịp xuống tàu ra đảo sớm.


Hoàng hôn đỏ rực trên biển ven đường đi. Từ lúc sang Cam, tôi chuyển sang chở Mai Thơ, tránh cái thảm cảnh tranh nhau cái yên với Thiên Thanh mập.

Tắt nắng, trời cành lúc càng lạnh, rét run người. Cả bọn có bao nhiêu áo mang ra mặc hết, mặc thêm cả áo mưa. Trăng 11 mờ mờ, không đủ nhìn rõ, chỉ đủ thấy đường đi cứ hun hút, hun hút. Mắt ông Saba như mắt diều hâu. Xe Minsk đèn tối như con đom đóm mà ông ấy cứ một mình lao vun vút qua đèo.

Thỉnh thoảng Hùng bộ đội lại phóng vọt lên trước một đoạn xa rồi dừng lại, ngồi ngủ gà gật bên ven đường, nhìn từ xa như một thằng ăn cướp đang rình. Tôi và Mai Thơ thi nhau hát toáng lên trên đường cho đỡ lạnh và đỡ buồn ngủ.

Cứ thế 3h sáng cả bọn đến Koh Kong. Chả lều bạt gì, cả lũ trải áo mưa xuống nền, nguyên xi quần áo nằm vật ra ngủ. Hết một ngày đầu năm.



Hôm sau, sau 3 tiếng ngồi tàu, bọn tôi đã ra đến đảo. Nhìn cái tàu thả neo xuống nước trong vắt bên bãi biển cả lũ tỉnh hẳn người sau 2 ngày gần 700km không tắm rửa.

Trên đảo cũng gần như thần tiên. Đảo vắng, không có người lạ. Tên thì vác kayac chèo quanh vịnh, tên vác lao đi xiên cá. Mai Thơ ôm chặt bộ đồ lặn, chân nhái bơi cả ngày. Ra thuyền chài 5$ mua được một đống mực, cá tươi. Tối đốt lửa uống bia cả đêm. Sáng chui vào rừng, ăn thịt thú rừng ở lán thổ dân, leo lên đầu thác cạn.





Một ngày rưỡi trên đảo nạp đủ năng lượng và hứng khởi cho cả bọn chúng tôi, đủ cho chặng đường về với hơn 200km trên đất Campuchia kéo chiếc xe Minsk hỏng với đêm nằm lạnh buốt trong lều cạnh vườn người Khmer và 350km tan đàn xẻ nghé từ Hà Tiên về Sài Gòn.