July 13, 2016

Phim Totem Sói



Gọi Totem Sói là kỳ thư cũng không sai. Nó là một dụ ngôn về chính trị, văn hóa, dân tộc, môi trường của người Trung Quốc cả nghìn năm gói gọn trong những sự kiện xảy ra chỉ trong 2 năm trên thảo nguyên Nội Mông bao la.

Rất nhiều người bạn của tôi sau khi đọc Totem Sói đã thề phải đến Mông Cổ một lần để được "nhìn" thấy Totem Sói. Bởi vậy khi bộ phim Totem Sói ra đời, tôi rất háo hức xem.

Một kỳ thư như thế chắc chắn không dễ dựng thành phim. Và đúng như vậy.

Bộ phim thứ nhất là không có "totem". Thứ hai là không có "Sói". Không có sự oai hùng trên thảo nguyên, không có sự quật cường của hoang dã, không có sự dữ dội của bản năng. Tất cả chỉ là một lũ "trông như chó hoang" rình rình đi cắn trộm ngựa, cắn trộm cừu.

Tất cả các câu chuyện dụ ngôn đều bị loại bỏ hết, kết quả bộ phim là 1 mớ những mảnh ghép chuyện lẻ tẻ rời rạc không nêu lên được một cái gì.

Các nhân vật bị mất sạch cá tính. Ông già Pilich nhạt nhòa, không khắc họa lên nổi tấm lòng sống chết với thảo nguyên, một đời đầy kinh nghiệm như vậy lại bị chết bởi cái bẫy sói. Casumai túm đuôi bắt con sói gộc trong truyện trở nên yếu đuối. Chưa kể lại có mối tình dở hơi chả ra đâu vào đâu bịa ra với Trần Trận. Rồi cả việc Dương Khắc đi câu dẫn con gái thảo nguyên nữa, mất hết cả ý nghĩa hình tượng!

Các chi tiết hay, "đắt" trong truyện thì bị "sến" hóa. Đoạn con sói bị ô tô đuổi chạy đến chết, chi tiết "người thành phố" đi đến xoa đầu con sói, con sói lăn ra chết vì kiệt sức trong truyện đầy tính ẩn dụ thì trong phim bỏ luôn xoa đầu, cố bi kịch hóa việc con sói lăn ra chết. Mất hết cả hay.

Con sói con, nhân vật chính trong truyện thì chẳng có một tí cá tính nào, bị dẫn đi chơi như dẫn con chó, trái ngược hẳn tính cách tự do của sói.

Tóm lại là rất chán. Nhưng cũng phải thôi, một câu chuyện lột tả tính tham lam, ích kỷ, ngu đần, bần tiện, dốt nát của bần nông Trung Quốc thì làm sao mà Trung Quốc cho lên màn ảnh được. Dù đó là đạo diễn nước ngoài.